Saturday, December 1, 2018

VĂN TẢ MẸ, TẢ NGƯỜI THÂN


VĂN TẢ NGƯỜI THÂN.
1.    TẢ MẸ.
Thân cò lặn lội bờ ao.
Nuôi đủ năm con với một chồng.
Đó là hình ảnh của mẹ tôi. Vất vả mưu sinh nuôi cả 5 anh em chúng tôi và cả bố tôi.
Mẹ tôi chỉ mới gần 42 tuổi, nhưng trông mẹ đã già hơn tuổi. Da mẹ ngăm đen rám nắng, đôi bàn tay gầy gò nổi cộm những đường gân vì vất vả mưa sinh. Mái tóc khô sơ xác nhuốm màu hạt tiêu, tóc mẹ đã có nhiều cọng bạc. Đôi mắt mẹ trủng sâu thâm vầng vì thiếu ngủ. Dáng mẹ nhỏn nhắn, gầy gầy nhưng bước đi nhanh nhẹn, mẹ tháo vát, đảm đang.Mẹ tôi đã già, tôi chỉ ước mình lớn mau để có thể giúp mẹ kiếm tiền nuôi gia đình.
Mẹ thức từ tờ mờ sớm để chuẩn bị quẩy gánh hàng rong đi bán cho kịp phiên chợ sáng. Mỗi đứa chúng tôi khi tỉnh giấc đều được mẹ chia sẵn cho phần bánh ngon, riêng mẹ thì không dám ăn phần ngon, mẹ chỉ ăn phần vụn. Những thứ tốt đẹp mẹ đều dành cho con, mẹ luôn mặc những bộ đồ cũ phai màu vì mẹ không dám mua cho bản thân mình dù là một bộ đồ đẹp hay giày dép. Ba tôi bị tai nạn nên không còn khả năng lao động. Tất cả mọi thứ đều do mẹ gánh vác. Mẹ vừa làm cha vừa làm mẹ. Có những đêm mẹ khóc thầm nước mắt giàn giụa, tôi chỉ biết ôm mẹ và khóc theo. Dù vất vả mưu sinh nhưng mẹ vẫn không cho chúng tôi nghỉ học, mẹ còn tranh thủ thời gian dạy bảo chúng tôi học bài mỗi tối. Giọng nói của mẹ ấm áp luôn dạy bảo chúng tôi “anh em phải biết yêu thương, chăm sóc nhau” Cũng vì vậy mà anh em chúng tôi luôn chăm ngoan học giỏi.
Lòng mẹ bao la như biển lớn.
Tôi yêu mẹ biết bao nhiêu, tôi sẽ cố gắng học thật tốt để mẹ được mỉm cười hạnh phúc. (Maica)

No comments:

Post a Comment

7 ngày qua