Showing posts with label Kể chuyện lớp 4. Show all posts
Showing posts with label Kể chuyện lớp 4. Show all posts

Tuesday, August 21, 2018

TẬP LÀM VĂN KỂ CHUYỆN:KỂ VỀ GIẤC MƠ CỦA EM (KHÔNG CÓ THẬT HOẶC PHÍ LÝ)


TẬP LÀM VĂN KỂ CHUYỆN:
KỂ VỀ GIẤC MƠ CỦA EM (KHÔNG CÓ THẬT HOẶC PHÍ LÝ)
Trước khi đi ngủ, mõi tối em đều mở Maica để nghe kể chuyện cổ tích hoặc nghe hát. Em sẽ đi vào giấc ngủ nhanh hơn, có lần em đã mơ thấy mình đi lạc vào thế giới cổ tích.
Em tỉnh giấc thấy mình nằm trong một cánh rừng xanh ngát, bên dưới chân là thảm cỏ xanh như nhung. Ngước nhìn lên mặt trời xanh như biển, gió thổi nhẹ thật là một cảm giác nhẹ nhàng như bay. Em không hoảng sợ mà trái lại rất thích thú, em đi từng bước về phía trước. Len lỏi qua những tán cây gai nhọn nhưng có hoa màu tím hồng rất đẹp, từng cánh hoa lạ lẫm mà em chưa từng nhìn thấy bao giờ. Em không dám đụng vào hoa vì sợ có độc.
Đi được một đoạn là một khoảng đất trồng toàn hoa hồng nhung đỏ thắm, có đường đi ở giữa là một ngôi nhà tranh nhỏ xinh xắn. Em nhẹ nhàng đến gần căn nhà nhỏ và cất tiếng gọi “có ai ở nhà không?’. Không có tiếng trả lời, cửa lại không khóa, nhìn qua khe cửa em nhìn thấy một chị gái xinh xắn trong trang phục màu xanh ngọc bích, tóc dài đen mượt mà. Em bước chân vào nhà đến gần cô gái trông cô ấy ngủ có vẻ mệt mỏi lắm.  Cả đôi giày còn chưa cởi ra, trang phục còn lấm tấm bùn, vài chỗ bị rách tơi tả.
Trong căn nhà này thật lạ, dụng cụ từ cái chén, cái tách, cái bàn… mỗi thứ đều nhỏ bé như để dành co trẻ con, em rất thích vì em cũng là trẻ con. Còn đang suy nghĩ bân vơ thì cô gái bật dậy và cất tiếng hỏi :
-       Chào cô bé, nhà này là của em à?,
Em lắc đầu :
-       không phải ạ.
Em liền hỏi: “Có phải chị là Bạch Tuyết?
Cô gái gật đầu và hỏi:
Sao em biết chị là Bạch Tuyết? Em từ đâu đến vậy?
-       Em đến từ thế kể 22?
-       Là ở đâu?
Cuộc trò chuyện chưa được bao lâu thì bảy chú lùn về.
Họ rất ngạc nhiên khi hai chị em chúng tôi. Nhưng rất vui vẻ đón tiếp, người vào bếp nấu ăn, người dọn phòng cho chúng em ngủ.
Đêm đến nàng Bạch Tuyết hát và nhảy múa dưới ánh trăng huyền thật là đẹp. Tiếng hát vang xa cả núi rừng, những cánh chim nhỏ kéo nhau hót véo von, những con thú rừng kéo theo từng đàn đến góp vui.
Buổi sáng bảy chú lùn đi làm và không quên dặn dò nàng Bạch Tuyết “Nhớ không được ăn thức ăn của người lạ” .
Bảy chú Lùn vừa đi khỏi thì “cốc cốc” một bà lão già xấu xí lọm thuộc gõ cửa:
-       “Cho bà xin một ngụm nước”.
Nàng Bạch Tuyết vội đi rót nước cho bà lão, em biết ngay đó là mụ phù thủy nên đã ngăn lại. Nhưng chị Bạch Tuyết cười hiền hậu nói “bà đang gặp khó khăn, chúng ta không thể không giúp đỡ.

 Uống nước xong bà lão cho nàng Bạch Tuyết một quả táo đỏ thắm trông rất ngon bảo Bạch Tuyết hãy ăn ngay đi. Em vội chạy đến giành lấy trên tay Bạch Tuyết để cho em chị nhé, chị gật đầu đồng ý. Em định sẽ vứt quả táo đi thì bà lão lại lôi trong vỏ một quả nữa. Em vội ngăn lại và nói nhỏ với nàng Bạch Tuyết rằng “táo có độc, chị đừng ăn”.
Lão phù thủy dường như đã biết chuyện nên nói:
-       Bà có cả một rổ táo, táo bà vừa mới hái, táo rất ngon, không có sâu để bà ăn cho các cháu xem ngon lắm.
Nói xong bà ta vội ăn nửa quả táo và đưa nàng Bạch Tuyết một quả táo khác bảo:
-       Cô bé hãy ăn ngay kẻo để lâu quả hết ngon, đừng phụ lòng bà”.
Bạch Tuyết cầm trên tay quả táo mĩm cười và nàng vẫn ăn dù biết là có độc. Em không thể ngăn cản được sự thật nàng Bạch Tuyết vẫn phải chết với quả táo.
*
Em chợt tỉnh giấc nước mắt đầm đìa, khóc thúc thích. Mẹ nằm cạnh bên vỗ vào lưng “con sao thế? Con nằm mơ à? Mẹ vỗ lưng giỗ dành an ủi. Maica

Friday, March 2, 2018

Kể chuyện được chứng kiến hoặc tham gia VỀ LÒNG DŨNG CẢM



Kể chuyện được chứng kiến hoặc tham gia
VỀ LÒNG DŨNG CẢM
BÀI LÀM 1:
Cứ vào mùa lũ trường em thường tổ chức quyên góp tiền, gạo, mì tôm ... của các mạnh thường quân nhỏ tuổi chúng em để gửi cho đồng bào bị lũ. Em cũng đập heo đất gửi một phần nhỏ của mình để giúp các em nhỏ vùng lũ.
Ngày nào đi học về em cũng theo dõi thời sự VTV3 trên tivi về đồng bào bị lũ. Nhìn các anh bộ đội ngày đêm đội nắng mưa cứu đồng bào bị lũ khiến ai cũng phải cảm động. Các anh luôn là những người tiên phong không ngại nắng mưa, nước lũ cao ngất, trèo đèo vượt suối để đến nơi bà con bị lũ tiếp tế thực phẩm, giúp đỡ các cụ già, em nhỏ. Có khi các anh phải ngâm mình hàng giờ dưới nước giúp dân hộ đê, đưa người bị cô lập đến nơi sơ tán… các anh vừa phải cứu người, vừa chuyển gạo, mì tôm, nước uống cho dân. Thấy bà con đang chống chọi với nước lũ cuồn cuộn các anh không ngại hy sinh mà dũng cảm bơi qua dòng nước xiếc để cứu người thật khiến người ta cảm động.
Sau cơn lũ, vất vả, mệt lã nhưng các anh vẫn lao vào giúp dân dựng liều trại ở tạm, chăm sóc người bệnh ... vậy mà các anh vẫn nở nụ cười trên môi khiến lòng người ấm lại.(MAICA)

Thursday, February 1, 2018

KIẾN VÀ CHIM BỒ CẦU



KIẾN VÀ CHIM BỒ CẦU
1.Thuở xa xưa, có một chú kiến sống cạnh suối nhỏ. Một ngày nọ, thời tiết nắng nóng. Kiến ta bèn bò ra ngoài để uống nước.

2. Do mõn đá trơn quá  nên kiến bị trượt chân rơi tõm xuống nước. Kiến cố hết sức vừa vẫy vùng vừa la to:
– Có ai không? Cứu tôi với, cứu tôi với.
Chẳng mấy chốc kiến đã đuối sức, nó gần như tuyệt vọng thì từ đằng xa, chim bồ câu bay đến. Kiến cố gắng kêu cứu lần nữa. Lúc này chim đã nghe được tiếng kêu cứu và nhìn thấy kiến.

3.Bồ câu nhanh trí nhặt một chiếc lá gần đó và thả xuống cho kiến. Bồ câu nói :
– Kiến ơi, cậu hãy cố gắng trèo lên chiếc lá này, tớ sẽ kéo cậu vào bờ.
Kiến làm theo lời bồ câu nên thoát chết. Khi lên được bờ, nó mừng rỡ lắm. Kiến luôn miệng cảm ơn bồ câu:
– Mình cảm ơn cậu nhiều lắm. Không có cậu thì…

4.Kiến chưa kịp dứt lời, bỗng có một người thợ săn xuất hiện, ông ta quăng lưới bắt chim bồ câu. Thấy thế, kiến chạy nhanh đến chân người thợ săn, cắn thật mạnh vào chân ông ấy. Vì đau quá nên người thợ săn thả chiếc lưới xuống đất và tìm kiếm kiến. Chỉ chờ có thế, bồ câu liền bay đi.

5. Người thợ săn bỏ đi vì không tìm thấy kiến mà con mồi cũng biến mất. Khi không còn nguy hiểm nữa, bồ câu bay lại chỗ kiến và cảm động nói:
– Cảm ơn cậu đã cứu tớ.
– Không đâu, cậu giúp tớ thoát chết trước. Nếu cậu không giúp tớ thì tớ đâu thể cứu cậu.
Thế là cả hai vui vẻ đi về nhà.
BÀI HỌC: Câu chuyện cho thấy nhờ biết giúp đỡ nhau khi gặp khó khăn, hoạn nạn, bồ câu và kiến đã thoát chết. Vì thế, bé hãy giúp đỡ bạn bè khi gặp khó khăn và bé sẽ nhận lại điều tương tự khi cần thiết. Lòng tốt không bao giờ bị lãng quên.

Sunday, January 21, 2018

Kể chuyện lớp 4 ước mơ làm công an



Ước mơ làm công an.
Ngay từ khi còn bé em đã ước mơ làm chú công an. Dù là con gái nhưng em luôn thích vận động chạy nhảy múa võ. Có lần em đã xem một bộ phim rất hay về cô gái là cảnh sát, trông cô chân yếu tay mềm nhưng cô đã đánh vật cả đám người. Từ đó ước mơ làm chú công an của em càng thêm cháy bổng.
Ba và mẹ em đều là giáo viên, mẹ nói dù con ước mơ điều gì mẹ cũng ủng hộ con. Mỗi ngày trên đường đi học em thường trông thấy mấy chú công an mặc đồng phục màu xanh lá sẵn sàng làm thêm nhiệm vụ khi đường kẹt cứng mà không có mấy anh cảnh sát giao thông; có khi thấy mấy anh lại giúp đỡ người già, phụ nữ qua đường, cứu nạn khi xảy ra tai nạn giao thông; không ngại nguy hiểm khi bắt bọn cướp giật trên đường.... những hành động của các anh đều mang lại sự bình an cho người dân.
Đó là những động lực tiếp sức cho em sẽ thực hiện được ước mơ trong tương của mình. Em sẽ cố gắng học hành chăm ngoan, luyện tập thể thao, rèn luyện sức khỏe để có cơ thể khỏe mạnh. Vì làm công an cần có sự kiên trì, dẻo dai về sức khỏe, tinh thần minh mẫn. (Maica)

Kể chuyện Giấc Mơ làm cảnh sát giao thông



Giấc Mơ làm cảnh sát giao thông
Vào một đêm mưa to gió lớn em ngủ trong chăn ấm và ngủ say lúc nào không hay. Em đã mơ thấy mình trở thành chú cảnh sát giao thông oai phong.
Chiều tan trường mưa tầm tã, dòng người qua lại hối hả. Mưa càng lúc càng to, dòng người càng lúc càng đông khiến cho con đường trở nên quá tải vào giờ cao điểm. Đến đèn xanh, đèn đỏ ai cũng vội đi nhanh nên chẳng còn ai nhường ai xe kẹt cứng mọi người không thể di chuyển được nữa dù đèn xanh hay đỏ. Em ngồi run rẩy nấp phía sau lưng mẹ cảm giác mệt mỏi lạnh cống. Bỗng nhiên em thấy mình đứng phất dậy cởi bỏ chiếc áo trắng học sinh, em mặc chiếc áo màu vàng của chú cảnh sát giao thông, đầu đội mũ đứng nghiêm trang trên chiếc xe phía sau của mẹ. Tay cầm một cây dùi cui gỗ, thỏi còi chỉ huy. Dáng người nhỏ nhắn oai nghiêm đứng trên xe mẹ. Hướng dẫn người dân đi theo lề lối, một nhóm dừng nhường đường cho phía bên phải đi trước. Rồi lần lượt đến nhóm bên trái, cứ thế mọi người nhường một chút con đường trở nên vắng dần, tất cả mọi người đã có thể di chuyển trở về nhà. Mọi người ai cũng hoan hô “cám ơn chú cảnh sát tí hon”. Em mỉm cười mạn nguyện.
Giấc mơ của em đã kết thúc, khi em bừng tỉnh giấc trời vẫn còn mưa lác đác em nghe từng giọt mưa rơi. Em cảm thấy hạnh phúc khi giấc mơ của mình đẹp đến vậy. Em sẽ cố gắng học hành và sẽ thực hiện ước mơ của mình, em ước làm chú cảnh sát giao thông.(Maica)

7 ngày qua