TẬP LÀM VĂN KỂ CHUYỆN:
KỂ VỀ GIẤC MƠ CỦA EM
(KHÔNG CÓ THẬT HOẶC PHÍ LÝ)
Trước khi đi ngủ, mõi tối
em đều mở Maica để nghe kể chuyện cổ tích hoặc nghe hát. Em sẽ đi vào giấc ngủ
nhanh hơn, có lần em đã mơ thấy mình đi lạc vào thế giới cổ tích.
Em tỉnh giấc thấy mình
nằm trong một cánh rừng xanh ngát, bên dưới chân là thảm cỏ xanh như nhung. Ngước
nhìn lên mặt trời xanh như biển, gió thổi nhẹ thật là một cảm giác nhẹ nhàng
như bay. Em không hoảng sợ mà trái lại rất thích thú, em đi từng bước về phía
trước. Len lỏi qua những tán cây gai nhọn nhưng có hoa màu tím hồng rất đẹp, từng
cánh hoa lạ lẫm mà em chưa từng nhìn thấy bao giờ. Em không dám đụng vào hoa vì
sợ có độc.
Đi được một đoạn là một
khoảng đất trồng toàn hoa hồng nhung đỏ thắm, có đường đi ở giữa là một ngôi
nhà tranh nhỏ xinh xắn. Em nhẹ nhàng đến gần căn nhà nhỏ và cất tiếng gọi “có
ai ở nhà không?’. Không có tiếng trả lời, cửa lại không khóa, nhìn qua khe cửa
em nhìn thấy một chị gái xinh xắn trong trang phục màu xanh ngọc bích, tóc dài
đen mượt mà. Em bước chân vào nhà đến gần cô gái trông cô ấy ngủ có vẻ mệt mỏi
lắm. Cả đôi giày còn chưa cởi ra, trang
phục còn lấm tấm bùn, vài chỗ bị rách tơi tả.
Trong căn nhà này thật
lạ, dụng cụ từ cái chén, cái tách, cái bàn… mỗi thứ đều nhỏ bé như để dành co
trẻ con, em rất thích vì em cũng là trẻ con. Còn đang suy nghĩ bân vơ thì cô
gái bật dậy và cất tiếng hỏi :
-
Chào
cô bé, nhà này là của em à?,
Em
lắc đầu :
-
không
phải ạ.
Em
liền hỏi: “Có phải chị là Bạch Tuyết?
Cô
gái gật đầu và hỏi:
Sao
em biết chị là Bạch Tuyết? Em từ đâu đến vậy?
-
Em
đến từ thế kể 22?
-
Là
ở đâu?
Cuộc
trò chuyện chưa được bao lâu thì bảy chú lùn về.
Họ
rất ngạc nhiên khi hai chị em chúng tôi. Nhưng rất vui vẻ đón tiếp, người vào bếp
nấu ăn, người dọn phòng cho chúng em ngủ.
Đêm
đến nàng Bạch Tuyết hát và nhảy múa dưới ánh trăng huyền thật là đẹp. Tiếng hát
vang xa cả núi rừng, những cánh chim nhỏ kéo nhau hót véo von, những con thú rừng
kéo theo từng đàn đến góp vui.
Buổi
sáng bảy chú lùn đi làm và không quên dặn dò nàng Bạch Tuyết “Nhớ không được ăn
thức ăn của người lạ” .
Bảy
chú Lùn vừa đi khỏi thì “cốc cốc” một bà lão già xấu xí lọm thuộc gõ cửa:
-
“Cho
bà xin một ngụm nước”.
Nàng
Bạch Tuyết vội đi rót nước cho bà lão, em biết ngay đó là mụ phù thủy nên đã
ngăn lại. Nhưng chị Bạch Tuyết cười hiền hậu nói “bà đang gặp khó khăn, chúng
ta không thể không giúp đỡ.
Uống nước xong bà lão cho nàng Bạch Tuyết một
quả táo đỏ thắm trông rất ngon bảo Bạch Tuyết hãy ăn ngay đi. Em vội chạy đến
giành lấy trên tay Bạch Tuyết để cho em chị nhé, chị gật đầu đồng ý. Em định sẽ
vứt quả táo đi thì bà lão lại lôi trong vỏ một quả nữa. Em vội ngăn lại và nói
nhỏ với nàng Bạch Tuyết rằng “táo có độc, chị đừng ăn”.
Lão
phù thủy dường như đã biết chuyện nên nói:
-
Bà
có cả một rổ táo, táo bà vừa mới hái, táo rất ngon, không có sâu để bà ăn cho
các cháu xem ngon lắm.
Nói
xong bà ta vội ăn nửa quả táo và đưa nàng Bạch Tuyết một quả táo khác bảo:
-
Cô
bé hãy ăn ngay kẻo để lâu quả hết ngon, đừng phụ lòng bà”.
Bạch
Tuyết cầm trên tay quả táo mĩm cười và nàng vẫn ăn dù biết là có độc. Em không
thể ngăn cản được sự thật nàng Bạch Tuyết vẫn phải chết với quả táo.
*
Em
chợt tỉnh giấc nước mắt đầm đìa, khóc thúc thích. Mẹ nằm cạnh bên vỗ vào lưng
“con sao thế? Con nằm mơ à? Mẹ vỗ lưng giỗ dành an ủi. Maica