KỂ
THEO LỜI CỦA BÁC THỢ SĂN.
Rừng cây rậm rạp và
lối mòn rất khó đi, nhưng tôi đã quá quen thuộc địa hình nơi đây nên bước đi
một cách dễ dàng. Tôi là một tay cung tuyệt giỏi, khi bắt gặp con vật nào thì
chúng khó lòng mà thoát khỏi.
Tôi đang bước tới bỗng dừng lại vì vừa nhìn thấy
trên tảng đá phía trước có một con vượn mẹ đang ngồi bồng con và cho con bú. Tôi
núp mình vào một cái cây to rồi lắp mũi tên vào cây cung và ngắm bắn. Phựt !
Mũi tên lao vút đi trúng vào vượn mẹ làm máu rỉ ra đỏ loang cả ngực.
Vượn mẹ giật mình,
hết nhìn mũi tên lại nhìn tôi bằng con mắt căm giận, rồi nó cúi xuống đặt con
vào một đám lá khô. Nó vắt sữa vào một chiếc lá to để vào miệng con. Sau đó nó
đứng lên giật phắt mũi tên ra, hét to lên một tiếng đầy oán trách rồi lăn đùng
ra chết.
Chứng kiến cái chết
thương tâm đó, tôi vô cùng ân hận. Hai giọt nước mắt từ từ ứa ra mặn đắng, chua
xót, tôi cắn môi, bẻ gãy cung tên rồi quay gót ra về. Từ đó, tôi bỏ hẳn cái
nghề săn bắn độc ác này.
No comments:
Post a Comment